Tại nhiều khu vực biến đổi quá nghiêm trọng, cư dân hầu như không còn cơ hội tìm vùng đất mới.
Mới đây, Giáo sư Hélène Benveniste của ĐH Yale (Mỹ) cùng cộng sự phát triển một mô hình di cư và chuyển tiền quốc tế rồi đưa vào mô hình đánh giá tổng hợp (mô hình kinh tế khí hậu toàn cầu), mục đích là để xác định tác động của biến đổi khí hậu đối với việc không thể di cư do hạn chế tài nguyên.
Sau đó, nhóm nghiên cứu tiến hành các đợt dự báo theo 5 kịch bản khác nhau về phát triển trong tương lai và biến đổi khí hậu trong thế kỷ XXI, nhằm minh họa một loạt các tác động có thể xảy ra từ việc di cư. Tiếp theo, các giáo sư của ĐH Yale kết hợp các tác động của biến đổi khí hậu đối với việc thiếu hụt tài nguyên và việc không di cư sau đó.
Công bố trên Nature Climate Change, kết quả nghiên cứu này cho biết biến đổi khí hậu có thể dẫn đến giảm 10% mức độ di cư quốc tế của các nhóm dân cư có mức thu nhập thấp nhất ở châu Phi cận Sahara, Bắc Phi và Liên Xô cũ vào năm 2100. Thậm chí, theo một con số này có thể tăng lên tới 35% trong các kịch bản bi quan hơn.
Theo một kịch bản khác, khi lượng khí thải đạt đỉnh vào năm 2040 và các xu hướng kinh tế không thay đổi rõ rệt, tính di cư quốc tế có thể giảm hơn 10% đối với những cá nhân có mức thu nhập thấp nhất. Điều này cho thấy rằng sự không di cư do hạn chế về tài nguyên có thể đóng một vai trò đáng kể trong mối quan hệ giữa khí hậu và di cư.
Theo các tác giả, những phát hiện này khẳng định tác động tiêu cực tiềm ẩn của biến đổi khí hậu đối với các nhóm dân số nghèo nhất, cũng như sự hạn chế di cư như một biện pháp thích ứng.