Lũ lụt và nhiệt độ cực cao đe dọa gần như mọi thành phố trên thế giới, đặc biệt là dân số dễ bị tổn thương trong các thành phố. Nhưng một báo cáo mới công bố cho thấy, rất ít thành phố sẵn sàng cho những gì xảy ra sắp tới.
Năm ngoái, Liên hợp quốc đã báo cáo rằng, vào năm 2050, khoảng hai phần ba dân số toàn cầu sẽ sống ở các thành phố. Trong bối cảnh mọi người đổ về các trung tâm đô thị, một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Vương quốc Anh mang tên CDP đã hỗ trợ 620 thành phố trên toàn thế giới đánh giá tác động và nguy cơ của biến đổi khí hậu mang lại.
Kết quả cho thấy, năm 2018, 85% các thành phố đã báo cáo gặp phải các vấn đề khí hậu lớn, từ sóng nhiệt cực độ đến lũ lụt. Tuy nhiên, 46% các thành phố trong số này báo cáo rằng họ không có hành động nào để giải quyết những vấn đề đó.
Theo thông tin của CDP được công bố trong báo cáo Rủi ro Thành phố mới (bao gồm dữ liệu năm 2018), lũ lụt là chuyện thường xuyên xảy ra đối với 71% thành phố. Trong khi đó, 61% các thành phố báo cáo đã phải đối phó với nhiệt độ cực cao và 36% đã trải qua hạn hán.
Là một phần trong báo cáo của CDP, mỗi thành phố được tự đánh giá điểm số của mình theo mức độ nguy hiểm. Điểm số từ con số hoặc rủi ro mà mỗi thành phố báo cáo được nhân với mức độ nghiêm trọng của từng rủi ro (1 điếm cho mức độ ít nghiêm trọng hơn, 3 điểm cho những người cực kỳ nghiêm khắc). Ở Mỹ, điểm số nguy hiểm cao nhất thuộc về thành phố St. Louis, bang Missouri, nơi báo cáo rủi ro biến đổi khí hậu cộng với 34 điểm nguy hiểm, cũng là điểm cao thứ hai trên toàn thế giới, dưới thành phố Rio de Janeiro, với số điểm 35. Ở giữa phạm vi, các thành phố như New York được đánh giá 10 điểm và thấp nhất là thành phố Moab (Utah) có một điểm.
Tuy nhiên, điểm số của các thành phố không phải là điều mà chúng ta nên quan tâm nhất.
Bà Katie Walsh, người phụ trách các thành phố, tiểu bang và khu vực của CDP Bắc Mỹ nhấn mạnh rằng, việc báo cáo thông tin này cho CDP là một quá trình tự nguyện. Vì thế, có những thành phố không báo cáo về bất kỳ mối nguy hiểm khí hậu nào đối với mình. Trong khi đó, việc công khai các điểm số đánh giá của các thành phố như St. Louis đã làm lại là một điều tốt.
Đánh giá tính dễ bị tổn thương buộc các thành phố phải xem xét cả hệ thống vật lý và xã hội của họ sẽ bị ảnh hưởng như thế nào bởi biến đổi khí hậu. Thí dụ, CDP yêu cầu các thành phố đánh giá hệ thống giao thông sẽ bị ảnh hưởng như thế nào và biến đổi khí hậu có thể ảnh hưởng đến lưới điện năng lượng của thành phố như thế nào. Các đối tượng dễ bị tổn thương nhất như người cao tuổi sống ở đâu trong thành phố? Các khu dân cư thu nhập thấp ở đâu? Bà Walsh cho rằng, tiến hành những đánh giá này là cách tốt nhất để các thành phố bắt đầu chuẩn bị đối phó với những biến đổi khí hậu ngày càng nghiêm trọng trong tương lai.
Các thành phố cũng chia sẻ với CDP những rủi ro xã hội mà họ tin rằng sẽ xuất phát từ biến đổi khí hậu, cũng như liệu những rủi ro đó là mối quan tâm ngắn hạn, trung hạn hay dài hạn. Rủi ro ngắn hạn lớn nhất được báo cáo bởi 156 thành phố trên toàn thế giới, đó là đối với những người dân dễ bị tổn thương. Đây là mối quan tâm lâu dài tập trung vào sự dịch chuyển dân số và sự lây lan của dịch bệnh. Nhiều thành phố cũng coi đây là mối quan tâm ngắn hạn và trung hạn.
Chỉ 11% các thành phố trên toàn cầu có xu hướng báo cáo rủi ro dài hạn. Trong khi bà Walsh cho biết, có rất nhiều yếu tố góp phần vào việc này, nhưng nhiều thành phố chưa hoàn thành các đánh giá về lỗ hổng, mà điều này sẽ giúp họ thấy trước các vấn đề dài hạn tốt hơn.
Bà Walsh cho biết chênh lệch về sự giàu có là một trong những bất bình đẳng giữa các thành phố. Tổng cộng, 54 thành phố đã báo cáo loại bất bình đẳng này như là một rào cản đối với hành động ứng phó biến đổi khí hậu. Nhìn rộng hơn, các quốc gia giàu có và vị trí tốt hơn có thể phản ứng và thích ứng với biến đổi khí hậu tốt hơn.