ThienNhien.Net – Mất gần 100km từ thị xã Gia Nghĩa, tỉnh lỵ Đắc Nông để vào được đến xã Đắc R’măng của huyện Đắc Glong. Dọc đường, đường đất bazan đỏ đến mức, bụi đến mức, khi trở về, toàn thân, xe cộ của chúng tôi vàng ruộm, đỏ quạch. Con đường khổ ải đã biến Đắc R’măng trở thành một ốc đảo lam lũ, ốc đảo của những câu chuyện kiểu “săn bắn lái lượm” do người di cư tự do “di thực” từ nơi xa xôi đến.
Kì 1: Nhật ký ở nơi “cuối đất cùng trời”
Kì 2: Bùng nổ xã mới, thôn mới
Kỳ 3: Rừng mất, cán bộ giữ rừng bất lực
Nhiều khi rừng bị đốn ngã, bị đốt cháy, thân gỗ to cả vòng tay người ôm; cả những thung lũng bất tận đen thui sau khi tre nứa bị thiêu rụi, vừa mới bị thiêu rụi. Tất cả phơi ra trước mắt người đi đường, xin thưa là cái đường đó dẫn người ta đi từ tỉnh về huyện, là đường cho ô tô ca, ô tô tải đi hẳn hoi, chứ không phải “độc đạo” hay “sơn lộ” hoang vu với lục lâm thảo khấu như người ta hình dung. Vậy là rừng bị tàn sát công khai. Người ta hoặc là làm ngơ, hoặc là bất lực trước sự tháo lui của những cánh rừng tội nghiệp.
Cảnh tàn sát rừng công khai ngay trên đường lớn dẫn vào Đăk G’long (Ảnh: Đỗ Doãn Hoàng) |
Tôi đi với cán bộ xã, thấy rừng cháy mịt mù, khói đen kịt cuồn cuộn lên mây xanh, cũng không ai giật mình, càng không ai kêu cứu hay tố cáo lên với ai điều đó. Làm cái gì cũng phải có “chiến dịch” chứ, rừng cháy thì chắc gì đã ảnh hưởng đến… hòa bình thế giới. Một cán bộ địa phương thở dài: chỉ cách đây một năm thôi, ven đường này là bạt ngàn rừng xanh, vào xã, như đi du lịch sinh thái vườn rừng. Giờ người ta phá trụi thùi lụi. Có đoạn, là đất công ty lâm nghiệp quản lý, người phá rừng người ta ý tứ phá bên trong, cách mặt đường độ nửa quả đồi chẳng hạn; họ thương mến, ý tứ để lại rừng xanh ở… hai hàng cây ven đường. Song, càng đi vào sâu, dấu tích của cây xanh càng hiếm dần. Trọc lốc bất tận. Hãn hữu lắm có cái màu xanh nhẹ nhàng, thưa thớt của sắn khoai, rau màu, Nhưng, ngay cả sự tốt tươi của mùa vụ ít ỏi đó, cũng đã tố cáo với chúng ta rằng: rừng đã biến mất để nhường đất cho vườn tược của người di cư tự do. Ai đó nói như làm thơ: một màu xanh tội lỗi.
K’vanh là Phó Chủ tịch UBND xã Đắc R’măng. Vâm váp, da nâu bóng, giọng nói oang oang, sinh ra lớn lên ở miền nắng gió cách thị xã tỉnh lỵ những 100km, giáp với tận tỉnh Lâm Đồng này, nên K’vanh nói chậm và có vẻ rất hồn nhiên. Anh rành rẽ từng ly từng tý bước “thiên di” của bà con từ miền Bắc vào quê mình. “Lúc đầu, vào năm 2000, họ đến với vài hộ, họ nằm lại với rừng, dựng bản làng, phá rừng làm rẫy. Thấy ổn, họ mách nước cho nhau, kéo vào ở trong rừng rất đông. Đến gần đây, thống kê thấy con số 3.431 khẩu, với gần 600 hộ dân (con số này có thể tăng từng ngày). Bà con di cư tự do sống rải rác ở cả một vùng mênh mông, gồm 14 tiểu khu! Bà con giờ đông hơn người bản địa”.
Rừng tre pheo, rừng già, rừng nào người di dân tự do cũng phá. Có thể họ không muốn phá rừng đâu, bởi họ không hề buôn bán gỗ như lâm tặc, nhưng phải “dọn” rừng đi thì mới có đất mà trồng lúa, trồng sắn, trồng màu chứ – K’vanh lý luận rất chí lý. 14 cái cụm tạm ra đời, giờ được hợp thức hóa một chút rồi, ở mức: có nhiều anh đã lâm thời được bầu làm trưởng thôn. Đội quân 14 trưởng thôn của xã Đắc R’măng, toàn bộ là đồng bào Mông. Họ được mời ra xã họp bàn đủ thứ chuyện, lúc đầu anh em phấn khởi lắm. Thế rồi, bỗng dưng có nhiều anh cũng chả thèm đi họp nữa. Cái lý họ đưa ra là: không trả lương trưởng thôn cho tao thì tao không đi đâu mà. Đi họp mấy chục cây từ trong rừng ra xã, phải có… công tác phí chứ. Họ nói cũng… có lý (?).
Ba nghìn rưởi người với cả nghìn ngôi nhà và lều lán, với hàng nghìn héc-ta đất sản xuất, đất ấy lấy ở đâu. Phải phá rừng thôi. Phá rừng mà lại còn bị người của Công ty lâm nghiệp đang quản lý rừng người ta bắt, thu dao rựa, trục xuất ra khỏi rừng những cánh rừng vốn được bảo vệ nghiêm ngặt, thế là mấy cái người vô lối bắt nổi nóng đầu hè nhau tấn công 4 cán bộ lâm trường.
Nghe anh K’Bốt, Phó trưởng Ban Dân tộc tỉnh Đắc Nông kể lại cái cảnh cán bộ lâm trường bị đánh đập nhẫn tâm thì ai cũng thấy đau lòng. Sau vụ việc tày trời ấy, có vài người chống người thi hành công vụ bị đi tù. Mặc kệ, người di dân tự do vẫn kéo đến Đắc R’măng từ đủ các ngả đường: từ Phia Liêng của Lâm Đồng sang, từ các xã Quảng Khê, Đắk B’lao, từ Krông Nô (của Đắc Nông) lại.
Họ cương quyết khai phá đất rừng, cán bộ địa phương đến làm công tác tư tưởng hòng đưa họ ra những cái vùng rừng nghèo để ổn định cuộc sống, để họ khỏi xâm hại đến tài nguyên rừng, nhưng “bà con di cư tự do” kiên quyết không đồng ý. Đưa họ ra “nơi ở hợp lý”, họ cũng vẫn lồi lồi quay lại phá rừng giàu. Họ đi đến đâu, phá rừng, nương rẫy tốt tươi ngay đến đó. Thương dân thì ai cũng thương, bà con nơi nào cũng là bà con mình, “đất nước ông bà”, giang sơn gấm vóc này chỗ nào cũng là của con dân nước Việt. Có thể, cái màu xanh ngô sắn kia vô tội, nhưng việc phá rừng và coi thường pháp luật kia là không thể tha thứ. Khi chúng ta coi việc nhờn thuốc của “căn bệnh” di dân tự do – phá rừng là dễ hiểu, thì có nghĩa là chúng ta đã đồng lõa với những kẻ bất chấp luật pháp.
Phó Chủ tịch UBND xã Đắc R’măng, anh K’vanh cho biết: “Xã chúng tôi có hơn 3.500 người di cư tự do đang sống ở trong rừng. Họ chiếm số lượng đông hơn người bản địa. Chính quyền cơ sở vô cùng đau đầu với vấn đề này, mà chưa biết phải làm sao!” (Ảnh: Đỗ Doãn Hoàng) |
K’vanh cũng thật thà. Anh Lực, Phó trưởng Công an xã, người bỏ cả ngày đưa chúng tôi lang thang trong suốt nhiều cái tiểu khu tinh có người di dân tự do ấy, cũng thật thà lắm. Họ bảo rằng, “nạn” nhảy dù phá rừng này đã được báo cáo ra ngoài tỉnh Lào Cai, vùng đất chôn nhau cắt rốn của rất nhiều bà con đang “tạm trú” ở Đắc R’măng rồi. Chính phủ cũng đã yêu cầu hẳn hoi là lãnh đạo UBND tỉnh Điện Biên phải tìm cách cùng với Đắc Nông giải quyết vấn đề bà con từ Điện Biên “di cư tự do” phá rừng ở Đắc Nông rồi. “Công an Lào Cai đã vào đây tìm hiểu. Các đồng chí ấy đi đến đâu, thì bà con di cư tự do bỏ trốn đến đó. Họ trốn hết vào trong rừng. Lúc chúng tôi (chính quyền xã) vào, thì họ lại không… trốn nữa. Tết đến, chúng tôi vẫn phải cứu trợ dầu, muối cho bà con trong 14 cái cụm dân cư đó. Dù cả 14 cụm, cả hơn ba nghìn năm trăm dân ấy, chưa có cụm nào được công nhận là bộ phận dân cư hành chính của xã chúng tôi. Họ cứ ở đó, cứ phá rừng, làm rẫy, không có bất cứ một lớp học nào, một điểm trường nào ở trong đó!” – K’Wanh chán nản.
Từ UBND xã Đắc R’măng vào đến cụm người di dân tự do xa nhất là khoảng 20km đường núi non. Có nơi xe máy vào được, rất nhiều nơi chỉ còn nước lội bộ, leo núi, leo qua những đồi lồ ô cháy đen nhánh, những thân gỗ lớn nằm chết vệ đường và cả dưới thung sâu. Đi bộ trong nắng trảng, suối cạn, rừng chết, quả thật là kinh hoàng.
K’Bắc, trưởng Công an xã Đắc R’măng kể chi tiết cho tôi nghe cái vụ hồi tháng 5 năm ngoái, cán bộ công ty lâm nghiệp có bắt giữ công cụ của 3 đối tượng phá rừng ở tiểu khu 17 (gồm những người di dân tự do) rồi bị họ đánh, trói, giam giữ khổ sở ra sao. Hai đồng chí công an địa phương (là anh Lực và anh Hào) đã lấy lý do vào rừng với “lâm tặc” như thế thì rất nguy hiểm, họ đã đội nắng cùng chúng tôi vào với các “xóm nhảy dù”.
Hiểm nguy thì chưa thấy, nhưng đúng là nếu không có công an dẫn đường, sẽ thật khó để ai đó biết được rằng các “toán nhảy dù” nằm ở chỗ nào trong bạt ngàn các dốc núi, các thung sâu ngút mắt kia. Cũng thật khó để tìm được một ai trong túp lều nào đó mà hỏi chuyện. Bởi có đến 3.500 người, nhưng chẳng có ai ở nhà cả, vài trăm hộ nằm rải rác ở 14 tiểu khu, mỗi cụm cách nhau vài cây số, nếu cứ lội bộ đi tìm, có khác gì mò kim đáy bể. Người người lên nương, bà con miệt mài với ruộng rẫy từ mờ sớm đến mịt tối. Vô tình có gặp, vô tình ai có hỏi gì cũng chỉ một câu đáp lại, là: “chư pâu, chư pâu” (không biết, không biết đâu). Nụ cười nào cũng lấp lóa cái răng bịt vàng, như là biểu tượng của sự quyền quý, sang trọng. Song, cái việc bức tử các cánh rừng, việc ồ ạt xâm lấn rồi chầy bửa ăn vạ chờ… chính sách của họ thì lại không có dấu hiệu của quyền quý, không có tinh thần xây dựng, không vì cộng đồng tí nào. Càng đi, càng ngẫm, mới thấy người di cư tự do, đáng thương lắm mà cũng đáng giận lắm.
Một cái tiểu khu (thật ra là vài hộ gia đình bạ đâu dựng lều đó) xa nhất của xã Đắc R’măng, ở đó toàn bộ là đồng bào người Mông. Thung lũng cháy. Trên trời nắng như đổ lửa, đất bột bụi như đã được rang nóng. Vách đồi uốn lượn toàn tàn tro than đốt rẫy đen xì, thỉnh thoảng có những trảng tre, lồ ô gẫy rạp nửa trắng nửa đen kéo dài về… bất tận. Tóm lại là không có cây xanh. Con suối đục ngàu, cạn khô đến mức xe máy gầm thấp cũng cứ nhè giữa lòng suối mà lội ào ào qua. Vài bé gái người Mông hè nhau đi khênh nước, nhũng nhẵng đi về các túp lều lợp gianh. Các bé đều mặc váy áo Mông lòe xòe, mỗi bé chỉ cao hơn cái can nhựa 20 lít đựng lưng lửng nước đục mà các cháu đang vần đi một chút. Mồ hồi nhễ nhại, da đỏ au, tóc che nửa khoé miệng, nụ cười của các bé rạng ngời thơ ngộ. Cười như là chưa có nạn di cư tự do tàn sát các cánh rừng Đắc R’măng, như là chưa có 14 cụm dân cư với gần 4.000 người nhảy dù vào giữa hoang vu gây nên những “thảm họa” khiến cả huyện, cả tỉnh và cả trung ương đau đầu.
Phải nói rằng, có quá nhiều nụ cười hồn nhiên giữa nơi này. Nụ cười được mùa của những con người lầm lỳ, chỉ biết chịu thương chịu khó, nửa đêm vẫn lụi cụi ngoài ruộng rẫy. Sắn phơi trắng các thung lũng lởm chởm cỏ cháy. Sắn xếp trong những cái bao tải đỏ chất ngất đến tận mái lều “du mục” của hàng nghìn người di cư tự do. Sắn đem lại cho những chàng trai Mông vạm vỡ như A Sự ở cụm 5, có tới ba chục con trâu trong nhà. Sắn đem cho Xuân Páo vài chiếc xe máy, và mấy cái tiểu khu tôi đến, nhà nào cũng mua được xe máy Tàu vừa đẩy vừa đi cũng “vè vè” như ai – để rồi Xuân Páo mở cả cái hiệu “sửa chữa xe máy Xuân Páo”, với “lô-gô” vẽ biểu tượng của hãng HonDa rất là sành điệu. Bên cạnh ghi số điện thoại của Páo. Những người tên Páo, hầu hết là bà con đồng bào Mông. Thấy tôi thú vị và sửng sốt với tấm biển ngoài bìa rừng trong xóm “bốn năm không”, cán bộ xã Đắc R’măng đã không hiểu ý. Là bởi vì, quê họ, mấy năm nay, kể từ khi có di dân tự do vào giữa rừng già, họ mới được “mục kích” người Mông vạm vỡ như thế nào.
Tại một số xóm “nhảy dù”, nhà nhà (thật ra là lều lều) đều rậm rịch mua sắm máy bơm nước, với chiến lược trồng cà phê trên diện rộng. Chuyện thú vị: cái việc chúng tôi lầm lũi lội bộ vào chòm dân cư “từ trên trời rơi xuống” để phá rừng phát nương hôm ấy đã bị “camera” ghi lại rất chi tiết. Cả anh Lực, Phó Công an xã; cả cậu Hào, công an huyện cắm xã đều bất ngờ. Cậu thanh niên đứng ở hiên nhà anh Dùng, Phó “thôn” di dân tự do, cứ móc điện thoại ra… quay phim cảnh tôi đang phỏng vấn và chụp ảnh… anh ta. Bản thân anh Dùng cũng đã mang ở đâu về nhiều mét khối gỗ vào hàng “tứ thiết”, xếp lừng lững, vuông vắn ở trước sân để chuẩn bị dựng nhà mới. Riêng tiền công dựng nhà, dự trù đã lên tới 20 triệu đồng. Con trai anh, đã có xe máy để đi học ngoài trường Lê Lợi gần UBND xã Đắc R’măng. Cái việc bà con chịu khó làm ăn trên đất mới “vỡ vạc” từ rừng rồi có những mùa bội thu, kinh tế khá giả – là có thật. Nếu đúng là bà con rời phương Bắc “cố hương” với lý do đất bạc màu, bản làng chật trội, kinh tế khó khăn để đi tìm miền đất hứa trù phú, làm chơi ăn thật – thì hình như Đắc R’măng đã là bến đỗ khá lý tưởng trong mắt của bà con. Dẫu rằng, khi nhảy dù vào 14 cụm dân cư kia, những người di dân tự do chẳng chịu tuân thủ một thứ quy định, một thứ luật pháp nào. Sờ đâu cũng thấy sai, nghĩ góc độ nào cũng thấy tai hại.
Sự tai hại đầu tiên là rừng, vị thần hộ mệnh cho không chỉ riêng ai, đã mất. Đi hàng chục cây số qua những đồi trọc, những quả núi mà chúng tôi tận mắt nhìn thấy đốt nương làm rẫy lù tù mù với khói lửa hoang tàn, những “cụm” dân cưa nhếch nhác với những người “nhảy dù” chui nhủi đầy mặc cảm – đúng là không ai tránh được cảm giác xót xa. Nỗi buồn tê tái. Bà con đẵn gỗ làm nhà. Bà con bỏ nhà, bỏ lều đó đi biệt vào trong các rông núi để làm lụng. “Nhà” không cửa rả, không có một thứ tài sản gì có thể… bị mất trộm. Họ vào núi từ sáng đến tối mịt. Họ đi đâu? Đi phá rừng, phát nương. Nếu như gần 4.000 người di cư tự do ở riêng cái xã Đắc R’măng này đã chiếm mất nhiều trăm héc-ta rừng giàu và đất lâm nghiệp làm “bãi đáp” (dựng nhà, dựng “bản”); thì chắc chắn diện tích rừng đã và sẽ bị phá để phục vụ cho canh tác còn gấp nhiều lần con số đó. Không có ai nhảy vào rừng, dựng lều chỉ để chơi. Không có ai ở giữa rừng mà lại canh tác trên mảnh những mảnh nương bé nhỏ hơn cái nền nhà (lều) mình đang dựng cả. Nhìn những núi sắn lát chất ngất ở các căn lều; nhìn đời sống vật chất đi lên một cách đáng mừng của bà con; thì chúng ta cũng cần hiểu rằng, đó là bằng chứng của việc rừng và đất rừng đã bị xẻ thịt tàn khốc. Càng đi, cái lời ồ ề, thô mộc “không phá rừng thì lấy đâu đất trồng mỳ” của Phó Chủ tịch K’vanh càng làm tôi tâm đắc.